Cứ ngồi vào mâm cơm là con không động đũa, tôi lặng người phát hiện những thứ bà nội cho cháu ăn mỗi ngày
Tôi lặng người khi phát hiện mẹ chồng hoàn toàn không cho con tôi ăn cơm hay uống sữa mà toàn mang những đồ ăn vặt ra dỗ con tôi.
Tôi không hợp với mẹ chồng chút nào nhưng không thể ra ngoài ở riêng được. Chồng tôi là con trai một, ông bà lại không muốn chúng tôi đi đâu hết, vậy là 3 năm nay tôi phải sống cảnh làm dâu, một chút tự do cũng không có.
Gần một năm nay, con tôi rất biếng ăn, cả năm nay chẳng tăng được cân nào khiến tôi rất lo lắng. Tôi rất chăm con, thường mua những đồ ăn ngon dinh dưỡng và dành nhiều thời gian chế biến món ăn. Nhưng cứ ngồi vào mâm cơm là con tôi nhìn món nào cũng chán, chẳng buồn động đũa.
Thúc giục cả tiếng đồng hồ con mới ăn được miếng cơm, chán nản vô cùng. Tôi và chồng nhiều lần đưa con đi khám bệnh nhưng lần nào bác sĩ cũng nói cháu không có bệnh gì.
Tuần trước, tôi đổ rác và phát hiện trong thùng có vài vỏ bánh kẹo, tôi hỏi mẹ chồng ai ăn những thứ đó? Bà vô tư nói là cháu hàng xóm mang bánh kẹo sang ăn và ném vỏ vào thùng rác. Nhìn ánh mắt của mẹ có vẻ không thật, tự nhiên tôi linh cảm bà đang giấu tôi điều gì đó.
Ngay sau đó tôi đã lắp cam bí mật theo dõi những việc ở nhà xem có gì bất thường không. Tôi lặng người khi phát hiện mẹ chồng hoàn toàn không cho con tôi ăn cơm hay uống sữa mà toàn mang những đồ ăn vặt ra d.ụ dỗ con tôi.
Con tôi rất hào hứng với những thứ được bà nội mua cho. Bây giờ tôi mới hiểu lý do vì sao con tôi bi.ếng ăn. Ngay buổi tối hôm đó tôi truy vấn mẹ chồng về chuyện cho cháu đồ ăn vặt. Bà không nhận lỗi mà nói là cháu thích gì thì mua, mọi người cũng mua đầy đó, có đứa trẻ nào bị sao đâu?
Bà trách tôi “trứng đòi khôn hơn vịt”. Sau đó cuộc cãi nhau của hai mẹ con diễn ra phải nửa tiếng đồng hồ, chỉ đến khi chồng tôi đi làm về thì mọi chuyện mới dừng lại.
Tôi mong chờ chồng đứng về phía mình và khuyên bảo mẹ. Thế nhưng anh nói mẹ làm mọi việc cũng vì muốn tốt cho con cháu. Chuyện bé xíu mà cũng làm ầm ĩ nhà cửa và sau đó bắt tôi xin lỗi mẹ.
Tôi giận đến ngh.ẹ.n họng, không ngờ chồng lại bảo vệ mẹ mà thờ ơ sức khỏe của con vậy. Tôi quyết không xin lỗi và vẫn giữ lập trường của mình là cấm mẹ chồng cho con ăn vặt.
Thế là mẹ chồng giận luôn, nói là không thèm trông con cho tôi nữa. Đã 2 tuần nay, con phải gửi hàng xóm trông giúp rồi. Mỗi ngày trở về nhà, một mình tôi một phe, còn bố mẹ và chồng một phe, tôi mệt mỏi nhức đầu vô cùng. Theo mọi người tôi phải nói thế nào cho mẹ chồng hiểu được tá.c hạ.i của việc cho cháu ăn vặt là không tốt đây?