Chẳng lẽ phụ nữ cứ phải ăn Tết ở nhà chồng?
Nhà tôi cách nhà chồng hơn 300 km. Hai vợ chồng đều học tập rồi ở lại Hà Nội làm việc. Như mọi năm, nghỉ Tết gia đình tôi sẽ về nhà nội, sau đó đến khoảng mùng hai thì về nhà ngoại và ra đi làm luôn. Nhưng năm nay, do tình hình dịch bệnh phức tạp, quê chồng tôi bắt người từ Hà Nội về cách ly tại nhà bảy ngày. Tôi làm hết ngày 27 âm lịch mới được nghỉ, sáng 28 mới bắt đầu về quê. Như vậy, phải đến ngày mùng năm Tết, nhà tôi mới hết cách ly, mà mùng 7 đã phải đi làm lại. Vậy thì không đủ thời gian để về ngoại, vả lại mùng 5 cũng hết Tết rồi.
Hơn mười năm nay, năm nào vợ chồng tôi cũng về nội ăn Tết. Năm nay em gái tôi mới lấy chồng, nhà lại chỉ có hai chị em gái, tôi bàn với chồng về ngoại ăn Tết một năm. Vả lại nhà chồng tôi có ba anh em, em trai cùng bố mẹ, em gái thì lấy chồng gần nhà. Thêm nữa, hơn mười năm nay, tôi vẫn luôn mong muốn được về ăn Tết với bố mẹ một lần. Tôi thấy bây giờ con cái sắp xếp về ăn Tết thế nào với bố mẹ hai bên cho hợp lý là được, không hẳn con gái đi lấy chồng nhất định năm nào cũng phải ăn Tết ở nhà chồng.
Khi nghe ý kiến của tôi, chồng gạt phăng đi bảo rằng tôi lấy chồng rồi phải theo chồng, làm gì có chuyện về ngoại ăn Tết, người khác thế nào anh không biết, chứ ở nhà anh thì không có chuyện đó. Tôi buồn lắm. Chẳng lẽ bố mẹ tôi mang nặng đẻ đau, nuôi tôi khôn lớn, cho ăn học đàng hoàng, công việc ổn định, kiếm tiền cũng chẳng ít hơn chồng, vậy sao tôi chỉ được báo hiếu mỗi bên nội? Con trai là con, chẳng lẽ con gái không phải là con?
Chưa bao giờ tôi thấy bản thân bất lực và chán ghét giới tính của mình như bây giờ. Tôi không có tư tưởng “trọng nam khinh nữ” hoặc “con gái là con người ta” nhưng xã hội này đang bắt tôi phải chấp nhận điều đó. Giá như chồng có thể hiểu cho mong muốn của tôi, gia đình chồng có thể thông cảm cho con dâu, có lẽ tôi sẽ cảm thấy được trân trọng và cuộc sống tươi đẹp hơn nhiều. Giờ tôi thấy chán nản, ghét Tết, cũng chẳng hào hứng sum vầy.
Thương