Người phụ nữ Sài thành cưới chồng trẻ kém 20 tuổi bị gia đình phản đối

Dẫu có buồn nhưng bà Oanh chấp nhận thực tại bởi cuộc sống đã đủ khốn khổ. Bà luôn tự động viên bản thân vượt qua tất cả bão dông cuộc đời.

Ghé phường Linh Xuân (TP.Thủ Đức, TP.HCM) hỏi thăm gia đình bà Nguyễn Thị Oanh (SN 1963) ai cũng biết. Bởi bà là người phụ nữ duy nhất ở nơi này hơn chồng đến 20 tuổi cùng mối tình son sắt thuỷ chung đáng ngưỡng mộ.

“Cô Oanh là gái Sài Gòn chính gốc, xuất thân trong gia đình trung lưu, có học thức. Những năm 80 của thế kỷ XX, cô ấy qua Liên Xô xuất khẩu lao động gần chục năm rồi về Việt Nam công tác trong ngành lương thực, có của ăn của để.

Tôi nghe người ta kể, cô ấy vì gánh nặng cơm áo gia đình nên mải kiếm tiền thành ra lỡ m.ất tình duyên. Đến khi cô ấy nhận ra mình đã có tuổi thì mọi chuyện đã xong, đành chấp nhận và coi đó là số mệnh của mình”, chị Ngọc Ánh – người bán nước mát gần xóm trọ nơi vợ chồng bà Oanh sinh sống cho biết.

Con đường dẫn vào phòng trọ của vợ chồng bà Oanh.

Sau đó chị Ngọc Ánh đã dẫn chúng tôi đến tận phòng trọ của vợ chồng bà Oanh. Căn phòng có gác lửng, không quá rộng xong đủ đầy tiện nghi, được sắp xếp gọn gàng.

Chúng tôi vừa bước vào trong, đập thẳng mắt là tấm hình cưới chụp năm 2007 của chị Oanh cùng chồng trẻ tên Tuấn (SN 1983). Bức ảnh không quá cầu kỳ và màu mè nhưng vẫn toát lên vẻ rất đỗi hạnh phúc của chị Oanh. “Hình cưới do tôi tự làm đó! Xưa tôi mở tiệm chụp hình ở ngoài xa lộ Hà Nội ấy, vì thế, đám cưới đã tự đi thuê đồ, mua hoa… rồi trang điểm nhẹ nhàng và chụp thôi.

Hồi đó, tôi 43 tuổi, còn anh mới 23 tuổi. Do là tấm ảnh quan trọng của hai vợ chồng nên tôi treo ở đây, chứ còn cả một album nữa mà cất trong tủ rồi”, bà Oanh vui vẻ nói.

Luôn khát khao được làm mẹ

Vừa d.ứt lời, bà Oanh đưa ánh mắt nhìn hình cưới rồi rưng rưng. Bà trầm ngâm hồi lâu như nghĩ suy điều gì đó về cuộc hôn nhân… đũa lệch của chính mình. “Lúc chụp hình cưới trông tôi rạng ngời vậy chứ sau đó là bao gánh nặng của cuộc đời đến tận bây giờ đó. Nhiều lần tôi muốn buông tay khỏi cuộc hôn nhân trắc trở này nhưng nhìn anh Tuấn mà không lỡ. Bởi tôi còn yêu và nợ anh quá nhiều”, bà tâm sự.

Tấm hình cưới của bà Oanh và chồng cách đây 15 năm.

Nhắc đến chuyện 15 năm nên nghĩa vợ chồng, tại sao cả hai không sinh con?, bà Oanh bật khóc. Bà bảo bao năm qua luôn khát khao được làm mẹ nhưng có lẽ điều ước đó chẳng bao giờ thành hiện thực. Hơn cả, “lỗi” đó không phải do bà như bao người đã nghĩ.

“Anh Tuấn bị một cục u. n.ão từ nhỏ, năm 18 tuổi phải p.hẫu th.uật. Khi gặp anh, tôi nghĩ anh m.ổ u. rồi thì không sao song thực tế anh không có khả năng sinh đ.ẻ. Tôi đã đưa anh đi khắp nơi chữa trị nhưng các bác sĩ đều chẩn đoán anh chỉ có mười mấy phần trăm t.inh tr.ùng và đều bất động.

Đặc biệt, anh còn không quan hệ được nên chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng không có. Vậy mà mọi người luôn hiểu lầm tôi. Lúc đó tôi muốn giữ thể diện cho chồng nên im lặng. Đến giờ tôi đã trải qua quá nhiều chuyện dồn nén nên phải nói ra cho đỡ nặng lòng. Ngay cả người thân cũng nghĩ tôi ham trai trẻ rồi thế này thế kia. Họ rèm pha sau lưng mà không bao giờ hỏi tôi lấy một câu. Thực sự tôi rất buồn”, bà Oanh tâm sự.

Dẫu có buồn nhưng bà Oanh chấp nhận thực tại bởi cuộc sống đã đủ khốn khổ. Bà luôn tự động viên bản thân phải vượt qua tất cả bão dông cuộc đời, làm chỗ dựa cho người chồng mắt không thấy đường của mình. Nhờ đó bà và anh Tuấn đã đi cùng nhau được 15 năm hôn nhân. Giờ đây trong tâm bà lúc nào cũng hi vọng một ngày nào đó cha mẹ, anh chị em cảm thông và dang tay đón chào vợ chồng bà cũng như mối tình trời định này.

Bà Oanh rưng rưng nghĩ lại cuộc hôn nhân đầy trắc trở.

Bị gia đình từ mặt vì muốn cưới chồng trẻ

“Vậy là gia đình không ủng hộ mối quan hệ của chị và chồng?”, chúng tôi đặt câu hỏi. Bà Oanh nhớ lại ngày dẫn anh Tuấn về nhà ra mắt bố mẹ đã bị từ mặt luôn. Thậm chí mẹ của bà đã g.ào t.hét: “Sao lại lấy người như thế này”.

Khi đó, bà Oanh cố thuyết phục mẹ cho vào nhà thắp một nén nhang lên bàn thờ gia tiên nhưng thất bại. Bà đành ra khỏi nhà để được lấy người mình yêu, sống đúng với tình yêu của mình.

“Có rất nhiều lời đ.àm t.iếu nhằm vào cuộc hôn nhân của tôi. Buồn lắm nhưng tôi vẫn nghĩ nghĩa tình vợ chồng rất đỗi thiêng liêng, đã sẵn sàng trao trái tim cho nhau thì phải ở bên nhau, cùng nhau bước qua khó khăn”, bà Oanh nói.

Còn anh Tuấn đã nhiều lần phải nghe thiên hạ x.ỉa x.ói, gọi mối tình của anh là “bà – cháu” nhưng chưa bao giờ mặc cảm. Thậm chí anh luôn tự hào khi có một người vợ tần tảo, biết thu vén gia đình. “Tôi đã quá quen với cách xưng hô trái khoáy từ thiên hạ. Nhưng tôi vẫn luôn giải thích với họ rằng “Đây là vợ của tôi””, anh chia sẻ.

Bà Oanh và anh Tuấn đã đi cùng nhau được 15 năm hôn nhân.

Quay ngược trở về quá khứ, bà Oanh cho biết hồi “lỡ thì” cũng là thời điểm bệnh tật bắt đầu hành hạ bà. Bà đã bị rách hai dây chằng vai, không thể cử động, hai cánh tay gần như tê liệt. Bà phải p.hẫu th.uật mấy lần rồi kiên trị tập vật lý trị liệu.

Những ngày đi chữa bệnh, bà Oanh quen được một cô bé cùng hoàn cảnh. Ngày cô bé xuất viện, bà đã theo về tận cơ sở bảo trị người khuyết tận ở Đồng Nai thăm hỏi. Tại đây bà tình cờ gặp Tuấn – chàng trai khiếm thị gầy gò, x.ấu x.í và có mai tóc úp nồi. Song bà lại vô cùng ấn tượng với nụ cười của chàng trai trẻ.

“Xưa tôi là người rất d.ữ d.ằn và nóng tính. Vậy mà khi gặp anh Tuấn, nụ cười của anh đã “cảm hoá”, làm tôi thay đổi một cách khó hiểu”, người phụ nữ Sài thành thành thật.

Về phía anh Tuấn, chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ nên duyên vợ chồng với người phụ nữ hơn mình 20 tuổi. Anh bảo hồi gặp vợ đã không thể nhìn rõ mặt nhưng cảm mến giọng nói ấm áp và tình cảm.

Những ấn tượng ban đầu của cả hai đã “nuôi dưỡng” tình yêu trong họ. Cuối năm 2007, cặp đôi quyết định tổ chức đám cưới, chính thức trở thành chồng vợ. Từ đó họ luôn kề bên sát cánh, cùng nhau đi qua bao hỉ lộ ái ố của cuộc đời.