Ngọc Sơn khuyên đàn ông nên lập gia đình, đừng như mình

“Tôi không khuyến khích mọi người phải sống như tôi. Ai cũng đều phải có gia đình riêng, s i n h sôi nảy nở thì xã hội này mới phát triển được” – danh ca Ngọc Sơn nói.

Vừa qua, tại phần tiếp theo chương trình Đời nghệ sĩ, danh ca Ngọc Sơn đã chia sẻ về thời gian đầu sự nghiệp đầy gian khổ của anh.

Tôi đi xe đạp cà tàng, mặc quần jean bạc màu

Mọi người hay thắc mắc vì sao trong biệt thự nhà tôi lại treo một chiếc xe đạp cũ ở vị trí vô cùng trang trọng, ai vào cũng thấy.

Ngọc Sơn và chiếc xe đạp gắn liền với sự nghiệp

Chiếc xe đạp này đi cùng tôi suốt những năm tháng nghèo khó đầu sự nghiệp. Tôi đạp nó từ Bạc Liêu lên Sài Gòn để vào nhập học tại trường Sân khấu. Sau ba tháng, tôi nhảy qua lớp nghiên cứu âm nhạc để học hát.

Ra trường, tôi lân la khắp mọi nơi để xin đi hát nhưng không ai cho. Năm 1987, tôi được gọi lên sân khấu hát thế cho một ca sĩ vedette đến trễ giờ. Ca sĩ này vừa đi show ở miền Trung về, đang trú mưa nên chưa tới ngay được.

Ngay trong lần đầu tiên bước lên sân khấu đó, tôi đã được đại gia đình đón nhận nồng nhiệt.

Lúc đó, tôi đi xe đạp cà tàng, mặc quần jean bạc màu và áo trắng sinh viên nhưng vừa bước lên sân khấu đã trở thành hiện tượng. Tôi nhớ hôm đó tôi hát bài Nhớ của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu.

Hai hôm sau, tôi tung ra bài Lòng mẹ và được khán giả đón nhận nhiệt liệt. Ca khúc này tôi tự viết và hát cho mẹ nghe từ hồi 15 tuổi. Ngay từ lúc đó, tôi đã có tình yêu âm nhạc đồng hành cùng lòng yêu thương cha mẹ.

Tôi đổi sang xe máy sau chưa đầy một năm

Chiếc xe đạp đã gắn liền với sự nghiệp của tôi như vậy. Sau đó, tôi đi diễn có tiền nhưng vẫn đi xe đạp. Tôi không cầu đi xe máy, có chiếc Honda như nhiều người khác thời điểm ấy. Tôi chỉ mong sao vẫn đi xe đạp mà được mọi người thương. Thế là thích rồi.

Chỉ có điều, tôi cũng phải tiến lên theo sự phát triển của xã hội, thị trường, tiến bộ hơn. Tôi không thể cứ đi xe đạp mãi, nó kỳ. Tôi cũng mua xe hơi để tiện cho công việc và cho đại gia đình thấy tôi đẹp hơn, cuộc sống của tôi tốt hơn.

Tôi đi xe hơi chỉ để đại gia đình mừng thôi chứ xe đạp vẫn là phương tiện vĩ đại nhất cuộc đời tôi.

Sau đêm diễn đổi đời năm 1987, tôi đổi sang xe máy sau chưa đầy một năm. Thời đó kiếm sống khó khăn lắm nhưng tôi cũng may mắn được trời thương.

Tới đầu năm 1989, tôi đón mẹ cùng gia đình lên Sài Gòn, thuê nhà riêng để ở rồi từ từ mới mua được nhà riêng.

Tôi muốn nói thêm rằng, ngay từ nhỏ ông trời đã định cho tôi một số phận phải gắn với cha mẹ, sống cùng cha mẹ, lo cho cha mẹ và bám vào cha mẹ để sống. Vì thế nên tôi mới không lập gia đình, tôi quá yêu thương cha mẹ nên không thể lập gia đình riêng.

Tôi không khuyến khích mọi người phải sống như tôi. Ai cũng đều phải có gia đình riêng, s i n h sôi nảy nở thì xã hội này mới phát triển được. Nhưng tôi thì không làm được như thế, tôi quên hết những gì thuộc về bản thân, riêng tư để dồn hết cho cha mẹ.