Khốn cùng một gia đình 4 nhân khẩu thì có đến 3 người mang trọng bệnh
Chồng mắc lao nặng, đứa con nhỏ mang bệnh tự kỉ, đã đến lịch đưa đứa con lớn mắc bệnh ung thư tuyến giáp giai đoạn 4 đi bệnh viện hóa trị, nhưng trong nhà chị không có nổi một đồng.
Người phụ nữ rơi vào tình cảnh bi đát kể trên là chị Vương thị Liên (55 tuổi, trú ở xã Lê Lợi, huyện Thường Tín, TP Hà Nội).
Một ngày đầu xuân Nhâm Dần, chúng tôi đến thăm gia đình người phụ nữ nghèo khó này sau khi nhận được lá đơn xin giúp đỡ đẫm nước mắt của chị. Trong khi không khí Tết vẫn còn vương vấn khắp các đường làng, ngõ xóm, thì trong ngôi nhà lạnh lẽo của chị Liên lại là một cảnh tượng thê thảm đến não lòng.
Trên chiếc giường kê ở góc nhà là một người đàn ông trung niên gương mặt hốc hác, tiều tụy chốc chốc anh lại bật lên những cơn ho dài không ngớt. Nằm co quắp trên chiếc giường ở góc nhà đối diện là một nam thanh niên cơ thể đang run lên từng chặp theo những tiếng rên. Một đứa trẻ chừng 10 tuổi, khi thấy người lạ thì vội nép vào góc nhà, gương mặt tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, đôi mắt ngấn nước như chực khóc…
Người đàn ông nói với chúng tôi trong những hơi thở ngắt quãng: “Thằng bé mắc bệnh tự kỉ, nên cứ thấy người lạ là chạy trốn. Đứa lớn thì đang sốt cao mà em cũng không biết phải làm sao. Nhà chẳng còn cái gì ăn, nên mẹ nó ra đồng xem có kiếm được thứ gì không… “, nói rồi người đàn ông tội nghiệp đưa tay lau đi những giọt nước mắt tủi cực vừa rỉ ra nơi khóe mắt trũng sâu.
Tay cắp chậu thau đựng ốc bươu vàng, trên người vẫn lấm bùn, chị Liên tất tả từ ngoài chạy vào nhà. Co ro, run rẩy trong chiếc áo len sờn rách, người phụ nữ nghèo khó phân trần: “Vừa Tết ra nhưng nhà em chẳng còn cái gì ăn, thằng lớn lại sốt mấy hôm nay. Trời rét đậm khiến bệnh lao của bố nó nặng hơn, để mấy bố con ốm đau bệnh tật ở nhà với nhau, em không an tâm, nhưng em cũng không lựa chọn nào khác…”
Xoa hai bàn tay nứt nẻ vào nhau, chị Liên bùi ngùi kể cho chúng tôi nghe về hoàn cảnh khốn khó, bi đát của gia đình mình. Vốn không có nhan sắc lại chậm chạp, nên tuổi thanh xuân của chị Liên dần trôi qua mà vẫn không có người đàn ông nào ngỏ ý. Đến năm gần 30 tuổi, qua mai mối chị Liên kết hôn với người đàn ông cùng quê kém 5 tuổi, sức lực vốn yếu đuối từ nhỏ.
Hai mảnh đời không may mắn ghép lại, nương tựa vào nhau dù cuộc sống còn nhiều chật vật nhưng bao năm qua đôi vợ chồng nghèo khó này vẫn động viên nhau cố gắng vượt qua hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn.
Nhưng bất hạnh cứ liên tiếp giáng xuống gia đình khốn khó này; khi đứa con nhỏ, (bé Nguyễn Văn Thắng, sinh năm 2010) có những biểu hiện lạ, như hay cáu giận vô cớ, ném đồ, thấy người lạ thì chạy trốn… Vay mượn, chị Liên đưa con đi bệnh viện, người mẹ nghèo chết lặng khi bác sĩ cho biết bé Thắng mắc bệnh tự kỷ, căn bệnh cần phải điều trị lâu dài và rất tốn kém.
Để có tiền chạy chữa cho con, dù sức không tốt nhưng anh Bình vẫn phải gắng gượng ra chợ Vồi xin làm bốc vác thuê. Những đồng tiền còm cõi kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi, nước mắt và cả máu của anh. Vốn sức yếu, ăn uống kham khổ lại làm việc quá sức anh Bình nhiều lần thổ huyết ngay tại nơi làm việc.
Đến khi ho sốt kéo dài, sức lực suy kiệt không thể theo nổi công việc làm thuê vốn nặng nhọc, anh Bình xin nghỉ việc. Đến bệnh viện khám, thì phát hiện anh Bình đã mắc bệnh lao từ khi nào không hay.
Bố mắc bệnh, phải đi bệnh viện chữa trị, cũng bởi vậy mà việc điều trị cho bé buộc phải gián đoạn: “Không được chữa trị, nên bệnh thằng bé ngày càng nặng, nó không biết gì cả cứ cười nói vô hồn rồi tự làm đau bản thân. Có hôm em tranh thủ ra đồng một lát mà về đầu con be bét máu. Ở nhà thì con đói, mà đi làm một lúc thì về con thương tích đầy mình”, chị Liên nghẹn ngào nói.
Hàng đêm, chờ khi bé Thắng ngủ say, chị Liên phải thức giấc từ 1 giờ sáng đi vặt lông vịt thuê trong xóm đến 6 giờ sáng, rồi lại tất tả về nấu nướng chăm sóc con trai và chồng bệnh tật. Để Thắng không tự làm đau mình, nhiều lúc chị Liên phải lấy dây cột chân, cột tay của con lại.
Chồng, con nhỏ mắc bệnh nan y, mọi hy vọng của chị Liên dồn vào đứa con trai lớn Nguyễn Văn Biên, (sinh năm 1995). Nhưng, bất hạnh lại một lần nữa ập đến với gia đình nghèo khó này, đẩy họ đến tận cùng của nỗi đau, cuối năm 2021 Biên phát hiện mắc bệnh ung thư tuyến giáp giai đoạn 4.
“Hoàn cảnh gia đình em khó khăn, thằng bé phải nghỉ học để đi làm. Cuối năm ngoái, hôm đó lúc vác hàng thì con em bị ngất tại chợ, mọi người đưa vào viện cấp cứu. Khi bác sĩ cho biết thằng bé bị ung thư, em nghe mà như thấy trời đất sụp dưới chân. Tiền phẫu thuật cho con, em phải vay mượn toàn bộ, sắp tới thằng bé phải hóa xạ trị dài ngày, em cũng không biết phải tìm ở đâu. Các bác, các cô chú ơi cứu con em với!…”, người mẹ nghèo khó khẩn cầu trong những tiếng khóc nức nở.
Trao đổi với phóng viên Dân trí, chị Đặng Thanh Hương, cán bộ Lao động Thương binh xã hội xã Lê Lợi cho biết: “Hoàn cảnh gia đình chị Liên thực sự rất khó khăn, bản thân vợ chồng chị Liên không được nhanh nhẹn, cháu nhỏ mắc bệnh đã lâu, nay lại thêm cháu lớn cũng mắc bệnh hiểm nghèo. Chúng tôi rất mong muốn qua cơ quan báo chí, gia đình chị Liên được các nhà hảo tâm quan tâm, hỗ trợ, để phần nào vơi bớt khó khăn”.