Hãy sống tiếp cuộc đời của một đám mây an yên nhé, bé con!

Cô bé nhỏ thương mến,

Con có nhớ về một chuyến đi nào đáng nhớ nhất mà mình đã từng lên đường không? Một chuyến đi tới những miền đất xa lạ, mới mẻ, thật nhiều ánh nắng mặt trời và đầy ắp tiếng cười cùng những người thương yêu? Nếu con đã quên béng mất rồi thì cũng không sao cả, bởi vì, giờ đây, con đã bắt đầu một chuyến đi tuyệt vời của riêng mình rồi, phải không nào?

Có một bé gái nhỏ là người nhập cư vào nước Mỹ, trong chuyến đi trở về quê hương Ấn Độ thăm lại ngôi nhà của người bà vừa qua đời, cô nhóc đã sắp xếp vào chiếc va-li màu vàng yêu thích của mình đầy ắp những kỉ niệm và nhớ nhung về bà. Đó vốn là chiếc va-li mà bà đã xếp chật ních những món quà bà dành tặng cho cô bé mỗi khi cô bé về thăm khi bà còn sống. Chiếc va-li lần này nhẹ bẫng nhưng trái tim cô bé thì nặng trĩu, thế nhưng, bằng cách nào đó, tình yêu thương luôn mang đến những món quà bất ngờ để trái tim chúng ta lại có thể một lần nữa reo vui nơi lồng ngực. Cô bé đã có một chuyến đi đáng nhớ và kì diệu nhất trên đời như thế.

Hay có một cậu nhóc bị mẹ phạt, đã lên đường tới xứ sở của lũ quỷ sứ giặc non mà chẳng cần chuẩn bị xíu xiu hành lí nào cả. Cậu cứ thế dong buồm, lênh đênh trên biển cả suốt cả năm ròng rã và rồi một ngày cập bến nơi xứ sở kì lạ. Ở đó cậu được tôn là quỷ sứ giặc non bệ hạ và có những cuộc vui say sưa bất tận với lũ quỷ sứ giặc non có đôi mắt vàng khè với những móng vuốt và tiếng gầm kinh khủng. Rồi bỗng một ngày, cậu cảm thấy cô đơn và muốn được ở nơi có ai đó yêu thương cậu nhất trần đời, cậu đã lại “dong buồm quay lại cả một năm ròng hết tuần này đến tuần khác, qua cả một ngày” để trở về căn phòng nhỏ ấm áp của mình, nơi có một bát xúp nóng hổi bốc khói đang chờ cậu.

Biết bao những cô nhóc và cậu nhóc đã lên đường và bắt đầu những chuyến đi không thể nào quên của riêng mình như thế, và bây giờ đến lượt con, VA bé bỏng nhỉ! Dù con không hề có sự chuẩn bị nào cho chuyến đi này. Dù hành lý con mang theo là hàng trăm vết bầm tím nhằng nhịt trên khắp cơ thể. Dù những cơn mưa roi mây, gậy gỗ trút xuống khiến con sợ hãi. Dù bao vây con là những lời mắng chửi. Và dù ba hay bất cứ ai bên con đã không dành cho con một cái ôm từ biệt, thì tất cả những điều đó, cũng không thể ngăn con cất bước, để bắt đầu một hành trình của riêng mình.

Chẳng ai trong chúng ta bắt đầu một chuyến đi giống nhau cả, nhưng con biết không, tình yêu thương luôn hiện hữu đâu đó, trong một vài khoảnh khắc thoáng qua, để chỉ dẫn chúng ta đi đúng đường, hoặc chào đón chúng ta trở về.

Con đã có thể xếp đầy chiếc va-li của mình những món quà và về thăm mẹ mà không sợ hãi. Con có thể ôm mẹ lâu thật là lâu, âu yếm, vỗ về mẹ và cùng mẹ khúc khích cười. Con cũng có thể phiêu lưu đến xứ sở ngàn hoa, vương quốc kẹo ngọt, thế giới mây bềnh bồng và cả vũ trụ bao la để ngắm nhìn những điều lấp lánh, rực rỡ. Hãy chu du đến tất cả những nơi mà con mơ ước. Hãy nhâm nhi những cây kem khổng lồ. Hãy náu mình trong những câu chuyện bất tận. Hãy diện chiếc váy lấp lánh có thể nhấc bổng con lên chỉ bằng một cái nhún chân. Hãy thức thật khuya để chờ ngắm những vì sao mọc lên. Hãy làm mọi điều khiến đôi môi con mỉm cười và trái tim con được sưởi ấm.

Ở mỗi nơi chốn con đi qua, con sẽ gặp những trái tim rộng mở kiên nhẫn lắng nghe để con thủ thỉ câu chuyện của mình, những nụ cười rạng ngời đầy khích lệ để con tự tin bước tiếp và những bàn tay tin tưởng sẵn sàng chìa ra bất cứ lúc nào để con nắm lấy mỗi khi sợ hãi. Tình yêu thương sẽ chắp cho con đôi cánh tự do, hãy tự tin bay lên với một tâm hồn ngân vang và một trái tim reo vui nhé, bởi vì, niềm hi vọng luôn luôn ở cuối mỗi con đường, chừng nào chúng ta vẫn còn tin vào sự kì diệu của tình yêu thương.

Cảm ơn con, đã ghé qua, và gửi lại lời nhắn nhủ: “Ta chỉ nhận ra thứ gì đó tồn tại khi nó đã mất đi.”

Hãy sống tiếp cuộc đời của một đám mây an yên nhé, bé con!