Cả làng tiếc thương, lo tang người 'chịu tang cả làng'
“Chưa thấy “g.ã kh.ùng” nào mất mà tràn thông tin trên mạng đến thế. Lúc mới có một vài dòng thông báo ông về trời trên Facebook.
“G.ã kh.ùng” mà ông Trần Chương (xã Cẩm Kim, TP Hội An) nhắc tới là ông Nguyễn Hùng (63 tuổi, thôn Hà Nam, xã Duy Vinh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam), thường được làng trên xóm dưới gọi là “Hùng kh.ùng”. Bà con không nhớ nổi ông đã đội mấy ngàn cái t.ang trên đầu…
Cấn t.ang quanh năm
Về Duy Vinh, hỏi ông Hùng “kh.ùng” ai cũng biết. Ông “không bình thường” từ nhỏ, lại mắc chứng đ.ộng k.inh. Ba mẹ m.ất, ông ở với người em gái. Nhưng nhà như cái nhà trọ, chỉ khi ngớt “việc làng” mới tạt về ăn ngủ. Dân làng có câu: “Ăn được ngủ được là tiên/Không ăn, m.ất ngủ Hùng Niên tới nhà (Niên là tên của ba ông)”, ấy là nói về việc chính của ông: lo t.ang. Hễ nghe đâu có người mất là ông cuốc bộ tới. Mà cũng thật lạ, miệng ú ớ, chẳng mấy khi trò chuyện với ai nhưng chẳng hiểu sao người mất ở làng trên xóm dưới, xa cả mấy cây số ông cũng tài tình biết được.
Bà con kể, có hôm đang ngủ ở nhà người quen, nửa đêm ông bật dậy gấp gáp: “Bà cô Ba chết rồi, tui đi lên lo cho bà cô Ba cái đã”. Quả đúng như thần, sáng hôm sau cả xóm mới biết mà đêm đó ông đã có mặt. Mà phải bà cô Ba nào thân thiết, người phụ nữ lạ hoắc cách đó gần 5 cây số. Chẳng ai lý giải được là ông tiên tri hay có tâm linh “đưa đường chỉ lối”.
Tới đám nào, ông cũng xin chịu tang. Biết tiếng ông Hùng, chẳng nhà nào từ chối. Ông chịu tang không chỉ quấn một vành khăn trắng trên đầu cho phải lễ, mà “lăn lộn” ở đám từ khi người xấu số nhắm mắt cho đến lúc mồ yên mã đẹp mới chịu về.
“Suốt mấy ngày t.ang gia, ổng lãnh việc canh quan tài. Đêm tới ổng kêu người nhà mệt thì nằm nghỉ, ổng ngồi tới sáng, hết hương thắp hương, hết nến thắp nến. Ban ngày thì ổng “chạy bàn”, bưng nước, bưng thuốc, rồi đ.ánh trống, đ.ánh chiêng, thấy việc chi cũng lao vô làm. Ổng lúc nào cũng nhận người nằm xuống là ông chú, bà cô, thằng em… của mình. Khùng, mà ôm hết việc nghĩa vô người rứa đó”, ông Vũ Đức Hưng (thôn Hà Nam) nhớ lại.
Dân làng Duy Vinh cũng như Cẩm Kim, hay các xã lân cận ai cũng biết ông “ng.hiện” cầm đ.uốc dẫn đường. Tất cả đám ở làng, người cầm đ.uốc đi đầu đoàn đưa t.ang chẳng ai khác ngoài Hùng “kh.ùng”. Tục quê, ngọn đ.uốc ấy, phải chọn người thanh liêm, có tuổi mới được cầm để soi đường phá những u tà dẫn lối cho l.inh h.ồn siêu thoát. Vậy mới biết, bà con thương quý ông tới mức nào.
Không ai coi ông “kh.ùng” cả. Trong mấy bức ảnh bà con đưa cho tôi xem, ông vác cây đ.uốc, đầu quấn khăn t.ang, mang chiếc áo t.uềnh to.àng đi hàng đầu. Nếu không hỏi, tôi cũng nghĩ đấy là người thân trong gia quyến. Bà con kể thêm, mấy năm nay ông già yếu đi nên bớt “lăng xăng”, chứ ngày trước, còn mạnh, ông “quần” miết ngoài m.ộ, hết gánh nước, bưng gạch xây m.ả đến dọn dẹp, đ.ốt l.ửa… Phải đến khi m.ồ yên m.ả đẹp mới chịu về.
Bà Nguyễn Thị Hải, em gái ông nhẩm tính một năm ông đội mấy trăm cái t.ang trên đầu. Bởi không chỉ người ở xã mất mà nghe tin ở tận đẩu tận đâu ông cũng tới. Có ngày chịu tới hai, ba t.ang. Suốt mấy chục năm qua, ông đã quấn tới hàng ngàn vành khăn trắng trên đầu, thành thử làng trên xóm dưới mới đùa rằng trên đời chỉ mỗi ông Hùng không lấy vợ được vì lúc nào cũng… cấn t.ang.
Kh.ùng kh.ùng vậy, nhưng có những chuyện ông rất tỉnh. Tới đám t.ang lăn xả, hết lòng, chỉ ăn mấy bữa cơm gia chủ mời, xong việc là về. Hôm sau mời quay lại cảm tạ nhất quyết không tới.
Ở làng, đố hòng ai “dụ” được ông vào đám giỗ, đám cưới, tiệc tùng, không bao giờ “đụng đũa” vào những nơi ấy. Ông chỉ thích được cho áo quần, nhất là đồ công an, bộ đội, hoặc đồ có nhiều túi để bỏ hộp thuốc, giắt cây bút lên cho…giống cán bộ.
“Ngọn đ.uốc” vụt tắt, cả làng chung lo
Một ngày giữa tháng bảy nắng chang, ông cầm đ.uốc đưa người mất ở xã Cẩm Kim ra đồng, chiều cuốc bộ tới thôn Trà Đông (xã Duy Vinh) lo thêm cái tang nữa, trên đoạn đường cách nhà tầm cây số, ông bị bị t.é bất tỉnh. Dân làng đưa ông về, bà Hai chăm sóc tới đêm thì ông nhắm mắt. Không ai tin được ông bỏ làng đi đột ngột vậy.
Căn nhà cũ kỹ nằm trong xóm nhỏ r.ền r.ĩ tiếng nhạc t.ang. Trên bàn nghi ngút khói hương, di ảnh ông với khuôn mặt vô âu, miệng cười móm mém, khoác trên mình chiếc áo cầu thủ màu tím khiến nhiều người không kìm được nước mắt.
Bà Hai ng.hèn ng.hẹn, suốt mấy chục năm qua, người anh như mới lên ba của mình mang chứng đ.ộng k.inh, lâu lâu lại c.o g.iật, có bữa g.iật c.ắn d.ập cả môi, t.é m.ẻ đ.ầu. Đi lo “chuyện làng chuyện xã” quanh năm, nhưng về nhà em gái vẫn phải chăm chút, tắm rửa, vệ sinh cho ông chẳng khác gì con mọn.
Có đợt “ham việc” quá, ông ở lại nhà người ta mấy ngày liền, bà sợ phiền tới tìm, nhưng gia chủ xua tay, bảo ai chứ ông Hùng tới chỉ có giúp gia quyến thôi. “Ổng ngây ngây d.ại d.ại nhưng cái tâm tốt, không tham, không gian nên bà con ai cũng thương. Ổng m.ất đêm nay, thì sáng mai trời chưa kịp tỏ người ta đã tới chật nhà. Có cả cán bộ xã khác đi ngang nghe tin cũng ghé vô. Thôi thì cuộc đời ổng như vậy là mãn nguyện”, bà bùi ngùi.
Bà con chẳng ai bảo ai, tự kéo tới xắn tay lo tang cho người lâu nay “chịu t.ang” cả làng. Người lui cui nấu nướng, người dọn dẹp, lo trà nước, tiếp khách… Bà Hai kể thêm gia đình lên ủy ban xã báo tin và xin huyệt, cán bộ xã nằng nặc bảo cứ về đi, xã sẽ tới tận nhà lo lắng mọi chuyện, việc phải làm với một người sống hết lòng như ông Hùng.
Sau giờ khâm liệm, dòng người xóm dưới làng trên, ở huyện khác, ở tận ngoài Đà Nẵng lại nối nhau đổ về xóm nhỏ để chào ông lần cuối. Hình ảnh người đàn ông dáng trùng trục, da đen, hơi gù lui cui thắp nh.ang, đ.ánh trống, cầm đ.uốc dẫn đường rồi còng lưng gánh nước xây m.ồ m.ả hiện ra trong câu chuyện của mỗi người.
Chị Hồ Thị Hằng (36 tuổi, thôn Hà Nam) không thể nào quên lúc đám t.ang cha, ông tới lo toan suốt mấy ngày trời, trắng đêm ngồi canh q.uan t.ài không chợp mắt. Còn ông Nguyễn Đình Hoàng (xã Cẩm Kim), chẳng bà con thân thích, nghe tin ông ra đi mãi mãi cũng lật đật tới đây.