Bức thư của người mẹ bất hạnh gửi con gái không có tay chân
Có gặp ác mộng mẹ cũng không ngờ rằng những đau khổ nhất lại xảy đến với con gái của mẹ. Xin lỗi vì mẹ không thể cho con hình hài lành lặn.
Gửi Bình An – con gái yêu của mẹ!
Giờ này đây, khi màn đêm kéo xuống, Bình An đang chìm vào giấc ngủ say, mẹ mới cảm nhận được đây là những phút giây yên bình hiếm hoi của con gái mẹ. Con nằm đó, cơ thể khiếm khuyết vì không có tay chân, cái đầu nhỏ bé vẫn mang một chiếc ven lưu cho lần tiêm kế tiếp. Trong giấc ngủ, thi thoảng con lại mĩm cười hồn nhiên làm lòng mẹ thêm đau nhói.
5 tháng kể từ ngày con cất tiếng khóc chào đời cũng là chừng ấy thời gian sự sống của con gắn liền với bệnh viện. Cái nơi mà chẳng một ai muốn đến, nơi mà suốt ngày cơ thể nhỏ bé của con phải gồng mình gánh chịu những mũi kim tiêm, chuyền đau đớn. Vẫn biết rằng cuộc sống đầy rẫy khó khăn nhưng mẹ không nghĩ rằng điều này lại xảy đến với con gái của mẹ.
Mẹ bị thủy đậu. Khi đến bệnh viện điều trị mẹ bất ngờ khi bác sĩ cho biết mình đang mang thai 2 tháng. Mẹ vừa mừng vừa lo. Nhiều người nói thai trong thời gian mắc thủy đậu thì thai nhi sẽ ảnh hưởng. Tháng nào mẹ cũng đi khám đều đặn, hi vọng con đang từng ngày phát triển khỏe mạnh trong bụng mẹ.
Mang thai đến tháng thứ 6, mẹ đi sàng lọc thai nhi. Trời đất như đổ sụp dưới chân khi bác sĩ chẩn đoán thai nhi bị đa dị tật, có thể khi sinh ra sẽ không có chân tay.
Mẹ ôm bố gào khóc nức nở, không thể nào, mẹ không tin đó là sự thật. Sao lại là con của mẹ được chứ? Không thể nào. Bố cũng không còn sức đứng vững. Ngày ấy, nhiều người khuyên mẹ bỏ con để sau này cả con và cha mẹ bớt khổ. Thế nhưng bố mẹ không đành, động viên nhau cố gắng mạnh mẽ và cầu mong một phép màu.
Ngày con chào đời, phép màu đã không đến với con gái của mẹ. Mẹ hứa với lòng là sẽ không khóc, sẽ cười thật tươi để chào đón con. Nhưng rồi, nhìn thấy con trong hình hài khiếm khuyết, không có chân, không có khuỷu tay, cả 2 bàn tay tổng cộng 5 ngón nhưng không lành lặn, mẹ đau như bị ai đó cắt đi từng phần trên cơ thể mình.
Mẹ buồn, thương con lắm. Mẹ thấy có lỗi vì sinh con ra mà không cho con một hình hài lành lặn như những đứa trẻ khác. Rồi mẹ lại tự an ủi, chỉ mong con khỏe mạnh khôn lớn từng ngày.
Nhưng rồi, bất hạnh vẫn không chịu buông tha cho con. 20 ngày tuổi, con bị vàng da, ít ăn ít ngủ, quấy khóc suốt ngày đêm. Tiếp tục đưa con đi thăm khám thì một lần nữa mẹ ngã quỵ khi biết con mắc bệnh tan máu bẩm sinh. Bác sĩ cho biết, đây là một căn bệnh hiểm nghèo, phải truyền máu thường xuyên mới duy trì được sự sống. Cũng từ đó, hết ngày này qua tháng khác mẹ ôm con cầu cứu bệnh viện giành giật sự sống.
4 tháng tuổi, bác sĩ lại nói Bình An cuả mẹ mắc phải căn bệnh tim bẩm sinh. Hiện sức khỏe con còn rất yếu, phải đợi khi con 6 tháng mới kết luận xem có phẫu thuật hay không. Nếu phẫu thuật thì phải đợi khi con đủ sức khỏe và cân nặng mới phẫu thuật được. Trái tim mẹ thắt lại, đau nhói.
Từng đêm mẹ vẫn luôn ước, giá như con không phải nằm viện, giá như mẹ có thể đánh đổi để cho con được sống khỏe mạnh. Thế nhưng đấy chỉ là mơ ước của mẹ thôi chứ sự thật quá đỗi phũ phàng với gia đình mình. Bất hạnh này quá lớn mà con thì quá non dại.
Mẹ ước, giá như bố mẹ có thể chịu đau đớn thay con thì tốt biết bao nhiêu. Tại sao ông trời lại bất công với gia đình mình như vậy, đã không cho con hình hài nguyên vẹn lại còn lấy đi của con sức khỏe, hoài bão lẫn tương lai. Mẹ không còn nhớ đã bao nhiêu đêm mẹ không dám ngủ, đã bao nhiêu đêm mẹ giật mình tỉnh giấc trong lo sợ. Mẹ lo sợ không còn nhìn thấy con bên cạnh.
Vậy mà Bình An của mẹ đã rất kiên cường chiến đấu với bệnh tật. Chặng đường phía trước còn lắm gian nan và thử thách, mẹ cầu chúc con gái của mẹ đủ mạnh mẽ để vượt qua. Gia đình mình nghèo khó, nợ nần chồng chất nhưng có như thế nào đi nữa thì bố mẹ sẽ luôn bên cạnh con, là đôi tay, đôi chân của con. Để cứu con, gia đình mình phải ra đường sống hoặc suốt cuộc đời làm để trả nợ cha mẹ cũng cam lòng.
Kiên cường lên Bình An của mẹ nhé. Gia đình mình sẽ luôn ở bên nhau”.
Trên đây là bức thư đẫm nước mắt của chị Trần Thị Hiền (35 tuổi, trú thôn An Lưu, xã Phú Mỹ, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế) viết cho con gái là Nguyễn Thị Bình An (5 tháng tuổi).
Ngay từ lúc chào đời, bé Bình An đã gánh chịu bất hạnh khi bị đa dị tật, không có tay, chân lại mắc phải căn bệnh tan máu bẩm sinh. Thời gian cháu bé nằm viện nhiều hơn ở nhà, sống dựa vào máu của người khác.
Mới đây, bé Bình An lại phát hiện thêm căn bệnh tim phức tạp. Bác sĩ cho biết bệnh tình cháu bé đang trong quá trình theo dõi, đến tháng thứ 6 mới quyết định có phẫu thuật được hay không. Nếu phẫu thuật cũng cần đảm bảo sức khỏe và cân nặng.
Được biết, vợ chồng chị Hiền và anh Nguyễn Văn Hòa (42 tuổi) làm nghề may ở nhà. Những đồng tiền công nhận được chỉ đủ trang trải sinh hoạt cho cả gia đình và chăm lo con cái học hành. Kể từ ngày sinh bé Bình An, chị Hiền ở nhà chăm sóc con, ôm con nằm viện, không thể làm gì kiếm thu nhập. Kinh tế của cả gia đình trông chờ vào người chồng.
Để có tiền điều trị cho con trong thời gian dài, vợ chồng chị Hiền phải vay mượn số tiền trên 100 triệu đồng. Sự sống cũng như tương lai của bé Bình An đang rất cần sự sẻ chia, giúp đỡ của độc giả xa gần.
Mọi giúp đỡ cho bé Bình An xin gửi về địa chỉ: chị Trần Thị Hiền (mẹ bé Bình An), thôn An Lưu, xã Phú Mỹ, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế.
Hoặc qua STK của anh Nguyễn Văn Hòa (bố bé Bình An): 21599537, ngân hàng ACB, ĐT: 0972551600.
Trân trọng cảm ơn!