Bi kịch của thanh niên con nhà giàu "hàng fake", yêu trúng cô nàng đào mỏ
Thấy Ngô Giang lái ôtô đi học, Chu Nguyệt Bình chủ động tán tỉnh. Bi kịch xảy đến khi Giang không còn tiền chu cấp cho bạn gái.
Năm 2003, Ngô Giang, sống tại quận Tuyên Vũ, thành phố Bắc Kinh, thi đậu vào Đại học Công nghiệp Bắc Kinh, chuyên ngành tiếng Nhật. Giang đạt thành tích cao, giành được nhiều học bổng, là sinh viên nổi bật trong trường.
Bố mẹ ly hôn, Giang được ông bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ. Tuy nhiên, Giang chưa bao giờ thiếu tình thương, luôn được bố chăm lo đầy đủ, mỗi tháng nhận 600 NDT tiêu vặt.
Bố Giang là nhân viên cơ quan nhà nước, dành dụm mua chiếc ôtô giá hơn 100.000 nhân dân tệ (NDT) làm phần thưởng khi con lên năm thứ hai đại học.
Là số ít sinh viên có xe hơi đi lại, Giang bị hiểu lầm là “con nhà giàu” trong mắt nhiều người, thu hút lòng ái mộ của các cô gái dẫu không có ngoại hình nổi bật. Trước những lời tán dương của bạn học, Giang không giải thích.
Chu Nguyệt Bình nằm trong số những bạn học tưởng Giang thuộc diện nhà có điều kiện. Bình gốc Bắc Kinh, có vẻ ngoài xinh đẹp, ngọt ngào; thường chủ động làm quen, thường nhờ Giang chở đi mua sắm, tạo cơ hội gần gũi.
Hai người thành đôi chỉ sau một tháng Giang lái ôtô đi học.
Điều Giang không ngờ tới là có bạn gái rất tốn kém, từ hẹn hò ăn uống, đi mua sắm, xem phim, du lịch đến thuê phòng khách sạn. Trước khi có bạn gái, Giang tiết kiệm được 2.000 NDT. Tuy nhiên, số tiền này nhanh chóng hết sạch sau một tháng quen Bình. Giang còn phải xin bà nội 1.000 NDT để đi du lịch với bạn gái.
Tháng 10/2005, Bình phát hiện có bầu. Để có tiền cho bạn gái đi phá thai, Giang bán xe với giá 60.000 NDT. Số tiền này còn dùng để trả nợ Giang vay mượn trước đó.
Sau chuyện này, Giang cảm thấy thái độ của bạn gái thay đổi hoàn toàn. Bình luôn tìm đủ lý do để từ chối hẹn hò. Không chịu được việc bị đối xử lạnh nhạt, Giang dùng số tiền ít ỏi còn lại để thuê một chiếc ôtô, lấy lòng bạn gái.
Bố Giang phát hiện xe của con trai không còn, sau khi hỏi rõ, ông cho 60.000 NDT để chuộc. Lúc này, Bình thẳng thắn bày tỏ rằng muốn tìm người chồng giàu có, nếu ngay cả nhu cầu cơ bản của cô mà anh cũng không thể đáp ứng, hai người không cần hẹn hò nữa.
Giang thú thực với Bình về hoàn cảnh gia đình không giàu có như mọi người lầm tưởng, cố níu kéo bằng việc cho cô biết có một ngôi nhà ở ngoại thành, trị giá vài triệu NDT, sẽ được bố tặng sau khi kết hôn. Giang hứa với bạn gái đó sẽ là nhà riêng của hai người trong tương lai.
Tuy nhiên, đầu 2006, bố Giang bỗng thông báo sắp tái hôn, bạn gái đang mang bầu. Ông muốn tổ chức đám cưới ở ngôi nhà đó. Ban đầu, Giang không có ý kiến gì, nhưng Bình bảo phải giành lấy không thể nhường cho mẹ kế. Nghe lời bạn gái, Giang về cãi nhau với bố.
Bình chê Giang quá nhu nhược, hai người thường xuyên tranh cãi về chuyện nhà cửa. Cô đề nghị cả hai chuyển đến sống tại đó, chiếm chỗ trước. Ngày 8/4/2006, Bình bảo Giang đưa đi mua nội thất để chuyển đến ngay tối đó. Lúc 20h, trong lúc thân mật trên xe, Bình vẫn không ngừng nhắc nhở, giục Giang nhanh xong việc để đi xem nhà. Nghe những lời này, cơn tức giận kìm nén của Giang bùng phát. Anh ta bóp cổ Bình, chở thi thể đến một bãi đậu xe ngầm bên dưới phố Vương Phủ Tỉnh, bỏ xe ở đó.
Vài ngày sau, không ai phát hiện thi thể, cũng không ai biết Bình đã chết. Không chịu nổi áp lực, Giang tiết lộ đã giết Bình với bạn học, sau đó chuyện đến tai bố. Ông vội báo cảnh sát con trai sát hại bạn gái và chỉ địa điểm vứt xác.
Khi tìm thấy xe của Giang vào chiều 12/4, cảnh sát phát hiện thi thể đã phân hủy của Bình được quấn trong chăn. Giang bị bắt vào 1h sáng 13/4.
Trong nhật ký của Bình ở ký túc xá, cảnh sát tìm thấy đoạn ghi chép ngày 1/4/2006: “Tại sao mình xui xẻo như vậy, gặp phải một kẻ nghèo rớt mồng tơi, tính tình lại tệ hại… Mình bị anh ta lừa rồi, lúc mới quen, anh ta khoe khoang gia đình có điều kiện tốt ra sao, toàn là dối trá, mình càng coi thường anh ta hơn… Anh ta còn vay tiền mình, bảo mình mua xổ số, vay 1.800 NDT mà chỉ trả 200 NDT… Anh ta tát mình hai cái nổ đom đóm mắt, còn nói là thay mẹ dạy dỗ mình, hai lần bóp cổ khiến mình tưởng chết đến nơi, anh ta là cái thá gì mà dám làm vậy”.
Trên tòa, Giang thừa nhận từng có hành vi bạo lực với bạn gái, nhưng giải thích do Bình đòi hỏi chi tiêu xa xỉ, anh ta không có tiền đáp ứng cô nên xảy ra tranh cãi. Anh ta nói Bình luôn xúi phải tranh nhà nếu không sẽ bị con riêng của bố chiếm mất, anh ta cảm thấy cô chọc vào nỗi đau của gia đình mình nên tức giận đến mất lý trí.
Cảnh sát còn tìm thấy thư tuyệt mệnh Giang viết cho bà nội, bố và bố mẹ của Bình. Anh ta nhắn nhủ bà: “Không phải cháu không muốn đến thăm bà, hai tháng rồi cháu không đi thăm bà là vì cháu đã bán sạch đồ có giá trị, cháu chẳng còn gì nữa, cũng không còn mặt mũi đến gặp bà”.
Giang nói với bố: “Con chỉ có phí sinh hoạt 600 NDT hàng tháng, nhưng con còn phải nuôi bạn gái, không có tiền thì phải làm sao đây? Ăn trộm, ăn cướp ư?”.
Giang gửi lời nhắn tới bố mẹ Bình: “Hai người nuôi dưỡng cô ấy không dễ, nhưng lại quá nuông chiều cô ấy. Tôi không có tiền, không thể dỗ dành cô ấy được, tôi chỉ có thể dùng cách này giữ cô ấy lại”.
Viết xong thư tuyệt mệnh, Giang nghĩ nhiều cách tự tử nhưng cuối cùng không thành.
Ngày 12/12/2006, Giang bị tuyên án tử hình, hoãn thi hành án hai năm vì tội Cố ý giết người. Bố Giang phải bồi thường cho bố mẹ Bình hơn 300.000 NDT.